Bộ mặt thật của chàng rể "khôn lỏi"
Chồng khuyên vợ đưa mẹ lên sống cùng để chăm sóc con cái, chị vui vẻ đón mẹ lên, hy vọng mẹ không còn cô đơn ở quê. Chị cảm kích vì chồng luôn giúp đỡ mẹ, nhưng không ngờ rằng đó chỉ là bề ngoài. Khi chị vắng nhà, chồng lại có lời lẽ miệt thị mẹ, khiến chị không thể tin nổi. Chị nghĩ mẹ sẽ chia sẻ nếu có gì không ổn, nhưng mẹ không nói gì, khiến chị càng thêm bối rối.
Mẹ vốn ít nói, chăm chỉ làm việc và thường gánh vác mọi việc trong gia đình. Chị nghĩ rằng mọi người chỉ đồn đại, nên thỉnh thoảng hỏi mẹ có thoải mái không. Mẹ luôn trả lời nhẹ nhàng rằng bà sống tốt và chỉ cần chị hạnh phúc. Khi sự thật về chồng mẹ bị lộ ra, chị mới nhận ra mẹ đã chịu đựng rất nhiều, nhưng không muốn nói ra vì sợ làm chị buồn. Bà im lặng để không làm xáo trộn cuộc sống của con cái. Ngày chị đón mẹ về cũng là ngày mẹ bắt đầu chịu đựng sự hành hạ từ chồng chị, mà chị không hề hay biết. Chị không biết rằng nếu không về sớm, mẹ vẫn sẽ phải sống trong cảnh khổ sở ấy.
Bà chỉ biết ăn không ngồi rồi, anh rành rọt chỉ trích mẹ vợ, bảo bà không biết lo nhà cửa. Anh còn chê bai sự bừa bộn và nhắc nhở về sự sạch sẽ. Chị nghe những lời chồng nói mà rùng mình, nhớ lại hôm qua anh còn nhanh nhảu giúp mẹ. Giờ đây, anh đứng trước mặt, tay chống nạnh, miệng không ngớt lời khinh miệt, trong khi mẹ chị cúi đầu như tội đồ. Không kiềm được tức giận, chị hét lên ngăn anh lại.
Nghe tiếng chị, chồng và mẹ đều ngạc nhiên. Chồng chị ấp úng hỏi: “Em về khi nào?”. Chị giận dữ đáp: “Từ khi anh xúc phạm mẹ tôi, anh không có quyền nói như vậy! Mẹ tôi không đáng phải nghe những lời đó!”. Chị gào khóc, mẹ chị cũng rơi lệ và khuyên: “Đừng làm to chuyện, thằng Trung không có lỗi gì đâu”. Chị chỉ mặt chồng, tức giận: “Mẹ tôi lên đây để an nhàn, không phải chịu đựng như vậy! Giờ tôi mới thấy bộ mặt thật của anh!”. Nghĩ đến những gì mẹ phải chịu đựng, chị đau lòng: “Mẹ gói đồ đi, con đưa mẹ qua nhà chị hai”. Rồi chị quay sang chồng, kiên quyết: “Ly hôn đi! Nếu anh không tôn trọng mẹ tôi, thì anh xem vợ mình là gì? Đồ giả dối! Ô sin cũng không chịu nổi sự đối xử của anh!”.
Chồng chị hoảng hốt chạy đến, níu tay chị và van xin: “Anh xin lỗi, chỉ là hiểu lầm thôi! Anh chưa bao giờ quá đáng với mẹ. Mong em và mẹ tha thứ cho anh.” Rồi anh quay sang mẹ chị, xin lỗi và cầu xin bà bớt giận vì cháu Bi. Nghe nhắc đến cu Bi, mẹ chị phần nào chùn lòng, khuyên chị không nên làm lớn chuyện và bảo rằng sống ở nhà chị hai cũng được. Nhưng khi nhớ lại cảnh chồng chị vứt quần áo và mắng mẹ, lòng chị lại đau nhói.
Chị quyết tâm đưa mẹ đi, và mẹ đành nén tiếng thở dài bước theo. Trên đường đến nhà chị hai, lòng chị rối bời. Chị đau xót vì những gì mẹ phải chịu và lo lắng về việc đối diện với chồng sau này. Liệu chị có đủ can đảm ly hôn khi còn cu Bi và liệu mẹ có chịu đựng được khi biết con gái ly hôn vì mình? Nhưng lòng tin của chị vào chồng đã vơi đi rất nhiều.


Source: https://afamily.vn/tinh-yeu-hon-nhan/bo-mat-that-cua-chang-re-thao-20130811092243375.chn